CÁCH
HÀNH TRÌ THIỀN TUỆ (BÀI 23)
Làm
sao Diệt Tham Ái ?
Bạn
đã hiểu rõ Nguyên Lý Nhân Quả; hễ không Nhân thì không có Quả. Vì sự tương tác
giữa tứ đại nên có cảm thọ xuất hiện. Bạn hãy quán chiếu kỹ cẩn thận. Chớ dính
mắc vào cái cảm thọ đó. Chớ nghĩ và nói rằng: Tôi đang đau, tôi đang khổ, tôi
đang lạnh, tôi đang nóng....
Vì
sao thế ? Vì nếu ta dính mắc vào cảm thọ thì Tham Ái (thương/ghét) sinh ra ngay
lập tức và bị ảnh hưởng của những cái Tưởng tượng (superficial perception) gây
ra do cảm thọ. Tham Ái sẽ làm chủ Bạn mà
Bạn không nhận ra. Bạn sẽ cảm thấy giận dữ (dosa = angry) vì cái cảm thọ làm Bạn
khó chịu (unbearable feelings). Bạn sẽ muốn (desire) chạy trốn ra khỏi cái khổ
đó (lobha = greediness). Thí dụ: Bạn cảm thấy Nhớ người yêu (mặt trái của Sân/ dosa)
thì đó chính là cảm thọ (vedana/ emotional perception) vì sự xa cách
(remote/distance) hay không hài lòng với cá tính (thọ khổ) (disatisfied with
objects).
Nếu Bạn
không quán chiếu kỹ về tính chất và hoạt động của cảm thọ do tứ đại (đất nước
gió lửa) tương tác (interaction) sinh ra thì Bạn sẽ phát huy mạnh thêm cái Tham
Ái và rồi biến dạng sang Thủ . Tham Ái (Samudaya Tanha/ Craving) sẽ là Nhân cho
Nghiệp được sinh ra và Sinh Tử Khổ não theo sau.
Đức
Phật dạy "hãy diệt Nhân thì Quả không sanh ra nữa". Nhưng bằng cách nào đây các Bạn ? Nhân chính
là Thọ. Bạn không cho Thọ (vedana) chuyển hoá thành Tham Ái (tanha) thì vòng
Nhân Quả chấm dứt ngay tại chỗ Thọ.
Cho
nên, khi hành thiền nếu các cảm thọ phát sinh Bạn không nên quán nơi các cảm thọ
ảo giác (superficial perceptions of those feelings) do tứ đại tương tác (four
Dhatus interactions) mà chỉ nên quán xét
kỹ các tính chất và tiến trình của cái cảm thọ. Có nghĩa là Bạn quán xét tính
chất của Danh / Nama (process of feeling consciousness). Thí dụ: Tê cứng chỉ là
tiến trình của cảm thọ. Tê cứng tăng hay giảm, bắt đầu tăng từ đâu ? Cứ thế Bạn
áp dụng cho những cái khác. Khi Bạn chú tâm quán xét về tính chất của Danh /
Nama thì Bạn không còn dính mắc với cái khái niệm Tôi (self, I, Me). Tôi đang
đau, tôi đang lạnh..vv...
Nếu Bạn
quán xét lâu ngày thuần thục thì còn lại cái gì ? Chỉ còn cái Hiểu Biết (Tuệ
wisdom) về bản tính (characteristics) của Danh (nama/ feeling consciousness) mà
thôi. Cái Hiểu Biết (consciousness) của Thọ ngừng ở nơi đây, không phát sinh ra
Tham Ái. Như thế, Tà Kiến (Tôi/ thân kiến) cũng bị diệt, ngay nơi đó Tuệ Giác
phát sinh và tăng trưởng. Khi Bạn đã tiêu diệt được cảm Thọ thì Ái không sinh
ra được vì Thọ là Nhân và Ái là Quả. Nhân bị huỷ diệt thì Quả không có nữa.
Như vậy
bạn đã phân biệt Nhân và Quả, diệt Nhân (Tham Ái) huỷ diệt luôn Quả (Tà Kiến).
Bạn sẽ không còn bị Bốn Cái Lẩm Cẩm Tứ Đại (four apayas) làm chủ các hoạt động
của Thân và Tâm của Bạn. Quán chiếu về cảm thọ do sự tương tác của tứ đại gọi là
vedana satipatthana. Quán chiếu về tiến trình của Tâm khi sinh ra cảm thọ sẽ tiêu
diệt ngay cái Thọ ngay giai đoạn Cảm Thọ. Không nhân Thọ thì Tham Ái ngưng và
Thủ cũng bị diệt (ceasing the process of mental formation).
Thực
chất của sự Diệt Tham Ái là gì ?
Khi cảm
thọ phát sinh do tứ đại tương tác (four Dhatus) thì Bạn sẽ cho rằng Tôi đau, tôi
tê cứng, tôi khó chịu... và rồi Tham Ái phát sinh ngay chỗ Thân Kiến (tà kiến) này.
Khi Thọ (emotional feelings) chuyển sang Tham Ái (tanha/ emotional craving) thì
sẽ tạo thành quả:
- thọ khổ sinh ra Sân Hận
(dosa/ anger)
- thọ lạc sinh ra Tham Ái
(lobha /greediness)
- không phân biệt được
danh sắc sinh ra Si Mê (moha /delusion).
Và vòng
Nhân Duyên tiếp tục vận hành tự nhiên.
Nhưng
nếu Bạn nhận biết rõ cái Nhân chính của nó chỉ là sự tương tác của tứ đại và tiến
trình thành lập của Tâm thì bạn sẽ không còn dại dột ôm giữ khư khư cái ảo tưởng
về Tôi (I, Me), và diệt luôn cái Tưởng (tượng) (nonexistence mental perceptions).
Đức Phật dạy rõ trong Vòng Nhân Duyên (paticca Samuppada) rằng: nếu hành giả không
ngưng được tại Thọ thì họ sẽ phát sinh ngay cái Tham Ái và Thủ, Hữu, Nghiệp, Tái
Sinh... Cái này xảy ra ngay nơi Thân của chính Bạn. Chính Bạn tạo ra nó (Nghiệp)
và Nó tiếp tục làm chủ Bạn và dẫn Bạn vào sanh tử luân hồi.
Duyên
gì khiến vòng Nhân Duyên vận hành không dứt ?
Phật
dạy vì do Vô Minh (Avijja) không hiểu biết cái Khổ nên Bạn không phân biệt được
Danh Sắc, trong đó chẳng có cái Tôi (I, Me, Self) nào cả.
Nhưng
khi cái Tôi (thân kiến) bị loại trừ thì còn lại cái gì ?
Bạn
chỉ còn quán chiếu cái tiến trình của Thọ. Nó sinh ra làm sao và diệt lúc nào.
Trong kinh Tương Ưng (Có Một Pháp Môn) đức Phật cũng có dạy về phép quán này.
Thế thì chỉ còn lại cái Hiểu Biết về Tiến Trình Sinh Diệt của Thọ hay là Tuệ Giác
về Vô Thường. Tuy có nhiều cái yếu tố tương tác của Tâm (variety of mental
perceptions) xuất hiện, nhưng Bạn chỉ chú ý một cái; đó là tiến trình kích tác
cảm thọ (actual activating feeling process) mà thôi. Mặc dù khi Thọ Khổ lại tiếp
tục sinh ra vì sự tương tác thuận nghịch của tứ đại, bạn chỉ chú ý đến yếu tố kích
tác tiến trình cảm thọ. Nếu Bạn còn dính mắc cái Tôi (I, Me) với cái Thọ Lạc
hay Thọ Khổ (emotional feelings) thì vòng Nhân Duyên sẽ tiếp tục hoạt động. Khi
Bạn nhận biết và hiểu rõ bằng thực nghiệm liên tục cái Nhân gây ra sự tác ý và
cảm thọ thì nó chấm dứt. Các cảm thọ (emotional feelings) và sự phản ứng
(emotional reaction of your body) của Bạn nơi mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng
theo đó chấm dứt. Cuối cùng thì cái thấy, cái nghe, cái ngửi... sẽ chỉ còn là
những tiến trình cảm thọ (feeling process). Phật dạy ông Bahiya trong kinh Pháp
Cú, phẩm Ngàn "Trong cái Thấy chỉ là cái Thấy" và ông chứng A La Hán
sau khi quán chiếu như thế 15 phút. Tất cả những cảm ứng (emotional mental
reactions) cũng chỉ là tiến trình cảm thọ.
Dĩ
nhiên Bạn sẽ không ao ước 15 phút chứng A La Hán như Ngài Bahiya, vì Bạn đã
mang cái ảo tưởng (tượng) đó nhiều đời nhiều kiếp. Nhưng chẳng có cái gì cản được
Bạn suy tư và thiền tuệ để bớt đi đau khổ trong kiếp sống hiện tại chỉ vì cái cảm Thọ vô hình vô duyên vớ
vẩn như thế cả.
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment