Tối hôm nay cuối tháng, trăng đi vắng. Trời nóng bức suốt ngaỳ bên ngoài lên đến 40 độ. Ong cố ngồi dậy trên chiếc giừơng nhỏ, nhưng đôi chân của ông dường như không còn nghe lời ông nữa. Ông tự hỏi có lẽ bây giờ đôi chân ông không còn muốn nghe ông nói gì nữa. Ong không còn ra lệnh chúng nó được nữa vì ông đã quá yếu đuối hết sức hoặc giả chúng nó đã trưởng thành và bỏ ông đi rong chơi ở một nơi nào đó mất rồi……
Ông cố nắm tay dựa vào thành giường để ngồi dậy. Ong đang cố tìm một điểm tựa nho nhỏ trong cái biển chứng hỗn loạn của chính đời ông và của con người. Ông vừa ngồi lên, vừa thở dốc ra. Hơi thở ông yếu ớt, ngắt quãng. Ông muốn vùng chạy ra khỏi cái giường oan nghiệt, cái nhà tù nho nhỏ này. Ông muốn đi ra ngoài sân để hít thở một bầu không khí trong lành như hồi ông còn trẻ. Nhưng rồi ông lại tự biết là mình vô lực. Cái không khí trong lành ngày xưa ấy bây giờ đã trở thành xa vời như một thứ xa xí phẩm với ông.
Ông muốn với tay bấm vào cái chuông nhỏ bên cạnh giường ông. Nhưng rồi ông lại phân vân, không biết để làm gì. Bây giờ là đã gần 3 giờ khuya. Ong tự hỏi, có ai đó vẫn còn thức nữa để giúp ông nữa hay không ? Ong lầm thầm, liệu họ có buồn lòng vì ông cứ làm phiền đến họ mổi buổi tối hay không ? Liệu ông có trở thành gánh nặng đời cho họ hay không ? Ông sợ họ buồn hơn là ông tự chịu khổ sở một mình. Thế rồi, ong thừ người ra, hắt vài hơi ngắn và ho khúc khắc trong lúc suy tư…
Ông cảm thấy vô cùng ngứa ngáy cái mông của ông. Ông tắc lưỡi rồi đưa tay gãi cho bớt ngứa. Gãi mông chán xong, ông lại cãm thấy ngứa ngáy trên đầu. Ông đưa tay lên gãi đầu. Ông ngửi thấy có cái mùi gì thum thủm gần ngang mũi ông. Nhưng rồi ông cứ gãi vì cái ngứa trên đầu đã oanh liệt chiến thắng ông. Nó bắt ông phải liên tục gãi. Ông chợt cảm thấy một nôĩ đau rát chạy dài trên những phần da thịt. Thì ra cái móng tay dài của ông đã lén ăn sâu vào một phần da thịt của ông. Lâu nay ông không để ý đến nó. Ong cứ tưởng chúng nó đã chết. Bây giờ nó lại có dịp làm ông nhớ lại sự hiện diện của nó trên cơ thể của ông.
Ông gãi chán xong lại gục đầu vào thành giường cố nhắm mắt và chấp nhận đầu hàng hiện tại. Đột nhiên có cái gì làm đầu ông đau đớn. Cái thanh giừơng bằng sắt cấn trên đầu ông làm ông bừng tỉnh. Ông mở mắt ra, nhìn lên tường trong bóng đêm nhếch nhoáng. Ông chợt thấy người bạn đời của ông mỉm cười hiền hậu và đưa tay ra nắm tay ông như thuở nào. Ông khóc thầm trong nước mắt: “ bà ơi….”
Bóng người bạn đời lãng đãng từ từ loãng biến đi trong vùng tranh tối, tranh sáng của căn phòng.Ông chợt vùng dậy dồn hết năng lực còn lại để chạy theo. Ông chợt nghe “ầm…” và hai tai ông ù hẳn đi….. Người ông lăn tròn xấp xuống sàn gỗ căn phòng. Ông ngạc nhiên vì ông không còn cảm nhận đau đớn gì nữa.….
Bây giờ thì ông rất thèm muốn thò tay bấm vào cái chuông nhỏ mà người ta đã gắn bên cạnh thành giường của ông. Ông đã một thời ghét nó cay đắng vì nó là thể hiện cho sự bất lực của Ông. Nhưng sao kỳ lạ quá, bây giờ nó cũng xa ông rồi. … Cả nó cũng bắt đầu bỏ ông nữa rồi…. “cái nút chuông ơi….”.
Ong nhắm nghiền mắt lại. Ong thấy mình bay bổng lên trên cả không gian và bay mãi trên những tầng mây đẹp như thảm cỏ và xanh của đại dương. Ong đã tìm ra tình yêu chân thực của ông. Ong đã tìm ra một thứ hạnh phúc miên viễn trong ánh mờ lung linh của người bạn đời của ông, trong những nụ cười hiền hoà mộc mạc của bà, trong những cái không khí trong lành ngay sau vườn, những tiếng hét đuà vô tư của lũ cháu cuối tuần, cái củ khoai môn luộc chấm với tí muối mè, những cái mùi hôi thối của phân và nước tiểu, và cả cái chuông bé con con ngay trên thành giường của ông.
Muĩ ông chợt ngửi thấy thoang thoảng trong không khí chung quanh ông những mùi khói của nhang trầm thượng hạng. Những tiếng mõ và chuông ở đâu đây văng vẳng đều đặn êm ái đi vào tai ông một cách lững thững vô tình. Ong chợt yêu thích những bài kinh kệ ông vẫn đọc hàng ngày vô cùng. Ong mỉm cười một mình và lẩm nhẩm thanh thản đọc theo như một thói quen.
Nam Mô A Di Đa Bà Dạ,
Một vùng trắng đục như sữa xoáy mạnh như cơn trốt trước mặt. Cây cỏ hai bên đường mơn mởn toả hương thơm. Sương còn đọng trên những cánh hoa đủ màu sắc. Chim chóc nhảy nhót trên cành cây hai bên đường. Chàng thanh niên như chân sáo, vừa đi vừa huýt gió. Trên vai chàng chỉ có một nải quần áo nho nhỏ. Chàng đưa tay lên môi. Còn thoảng phất một mùi thơm dịu dàng. Mới hôm qua trước khi chia tay cô vợ mới cưới 14 tuổi, chàng đã cố đặt một nụ hôn trên đôi môi thơm như quit của nàng. Cô nàng nhà quê thật, chưa chi đã vội vàng né tránh làm chàng chỉ hôn phớt trên má nàng. Mặt nàng đỏ hây hây, chẳng biết vì xúc động của cuộc chia tay hay vì nàng quá e thẹn vì cái hôn bất ngờ. Chàng ra đi quyết tâm lập sự nghiệp. Gửi gắm trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già lại cho nàng, chàng nhắn nhủ: “Em cố thay anh lo cho thầy mẹ, anh đi vào Sài Thành lập nghiệp. Không đi không được em ạ. Ta không thể sống mãi như thế này. Anh đã quyết tâm thành công. Anh sẽ trở về đón em. Ngựa anh đi trước, võng nàng theo sau”. Cô bé cúi đầu xuống, dấu nhanh những hạt nước mắt đang lăn nhanh trên má. Nàng biết ý chàng đã quyết. Phu xướng phụ tuỳ. Nàng cảm thấy bơ vơ và trống vắng. Từ nay một mình lăn lộn quần quật trong công việc đồng áng, nhà cửa, phục vụ cả bố mẹ chồng lẫn anh chị em. Làm trước, ăn sau. Cô đã theo đuổi nó mấy năm nay như cuộc đời mãi cuốn theo vòng đam mê hỗn loạn, mê hoá và sinh diệt mãi mãi….
Đá Tha Già Đá Giạ, Đá Địa Giạ Tha,
Lăn lộn nơi vùng xa lạ, chàng chuyển từ nghề này sang nghiệp khác. Mãi cho tới một ngày cơ duyên run rủi, chàng được giao cho quản lý một cái cơ sở đóng giày. Quản lý cả hàng chục công nhân, chàng được họ xem như cùng trong gia đình. Phúc nhà cộng thêm tính chàng gan dạ làm công việc hưng thịnh nhanh chóng. Cửa hàng trở thành nổi tiếng trong vùng. Khách hàng tứ phương ai nấy đều mãn nguyện. Hồng Hồng Tuyết Tuyết trở nên dập dìu trước ngõ. Chàng chợt động lòng nhớ tới người yêu bé nhỏ quê xưa….
A Di Rị Đô Bà Tì, A Di Rị Đa, Tất Đam Bà Tì,
Châu về hiệp phố. Đón người yêu năm xưa trong ngỡ ngàng như giấc mộng. Nàng cũng ngỡ ngàng không ít. Không ngờ anh chàng nhà quê nay thành một ông chủ bảnh bao chễm chệ. Nàng lại tiếp tục cái nghiệp dĩ của mình. Trước kia lo cho gia đình nhà chồng, nàng nay lo cho chồng và con cái. Năm con thành tài khôn lớn. Một tay gây dựng sự nghiệp cùng ông. Có những lúc ông cũng mềm lòng vì ong bay, bướm lượn dập dìu ngoài ngõ. Sớm hạ tối đông. Nhưng rồi ông cũng kiên trì trung thành với chính lòng mình. Giả chân, chân giả khó phân. Thà là “ta về ta tắm ao ta”, ông thầm nhủ lòng như cố bào chữa cho những dao động trong lòng nhất thời.….
A Di Rị Đá Tì Ca Lan Đế,
Ách giữa đàng lại vương vào cổ. Tai bay vạ gió. Ghét thương là nghiệp. Quyền thế bao vây như cảnh nhà viên ngoại họ Vương trong chuyện Kim Vân Kiều. Ông vào nơi khó. Nhà tan cửa nát. Sự nghiệp khói mây. Con cái lạc bầy, giang hồ gió bụi. Dù rằng Ông bà đùm bọc không những người thân mà còn cả người sơ. Cháo rau không màng buổi kế. Chỉ sống theo đúng đạo thánh hiền. Vì người trước, vì mình sau. Của nhà nhiều ít chẳng ai biết nổi. Chìm nổi lênh đênh “qua cửa thần phù” theo kinh sách. Ai bảo ở hiền thì gặp lành ??? Phải chăng thế gian “vụng tu thì nổi”….? Phải chăng lửa thử vàng, khó khăn thử đạo…?
A Di Rị Đá Tì Ca Lan Đá, Gia Di Nị, Già Già Na,
Hết cơn bỉ cực tới hồi khó khăn. Hoạ vô đơn chí. Những tửơng ra khỏi vùng đất khốn khổ nghèo nàn cùng con cháu xum họp là đến thiên đàng. Ông vướng vào bệnh “của những người trưởng giả”; bệnh tiểu đường. Lăn lóc hết nhà thương này đến nhà thương khác, ông sống trong cái chết và ông đã nhiều phen cười vào mũi thần chết. Bà bảo ông đi xem bói. Ông nghe lời vì ông yêu bà. Bói bảo ông đi trước, lòng ông vui vô hạn. Không ngờ ông phải khóc bà vào một buổi chiều đầu xuân hoa nở. Bà ra đi nhẹ nhàng không một cơn bệnh như đã trút hết cái “nghiệp” nặng trần gian. Còn ai tâm sự cùng ông trong lúc cô hàn, đêm lạnh. Còn ai nhắc lại chuyện phong thần làng quê chốn cũ…..
Chỉ Đa Ca Lệ Ta Ba Ha………
Ông bay bổng lên cao, nhìn xuống vùng ánh sáng trắng nóng. Một giải lụa mơ hồ. Sương mù lẫn lộn với bụi đất. Những bóng tối miên viễn dấu hình những bóng đen lủi thủi. Một đoàn người lũ lượt theo sau một cái thùng gỗ dài. Tiếng mõ, tiếng thanh la, tiếng chuông khánh hỗn độn trong cõi u minh. Tiếng niệm đầm ấm trầm thống của một chân sư trong bài kinh Kim Cang làm ông chợt động tâm. “Bồ đà dạ, bồ đà dạ”. Trong khi mồm ông đang lẩm nhẩm đoạn kinh này, mắt ông chợt thấy rõ ràng trên con đường đất nhỏ với những luỹ tre vàng úa dẫn về cổng làng ngày xưa “hình ảnh một đàn heo đang bị lùa nhanh xuống biển”……
Thích Minh Tâm
No comments:
Post a Comment